Nhà của nội
- T.D
- Mar 30, 2021
- 2 min read
#capture #memory #storytelling #Feeling and Stories

Nhà nội mình ở 1 vùng quê khá là hẻo lánh, nên việc nhà sát kế đường ray thế này cũng không có gì là kì lạ. Nhưng với 1 đứa nhóc mới lên 4 lên 5 khi ấy, thì nó là một cái gì đó lạ lùng lắm.
Mình vẫn còn nhớ hè năm ấy, khi mình độ 5 hay 6 tuổi, thì ba của mình phải ra Bắc học, nên là tranh thủ cho mình về quê chơi với ông bà luôn. Mấy ngày đầu thích lắm, vì được ba dẫn đi câu cá, đi bắt dế, đi chọc trâu rồi ra đồng, lùa vịt… Nhưng tới lúc ba phải lên Hà Nội học thì mình khóc nhè, nhất quyết không chịu cho ba đi đâu hết, ôm cứng chân luôn. Tới lúc ông bà dỗ một hồi mình mới chịu để ba đi, mình vẫn còn nhớ mãi khi đó ông bà còn nói:
“Tàu ba con đi sẽ đi ngang qua nhà mình đó, tới lúc đó con chạy ra trước cửa vẫy tàu ba sẽ thấy con thôi. Lát nữa ba đi con nhớ vẫy ba nha, còn khi nào ba về con nhớ ra đón ba sớm á.”
“Nhưng tàu đi nhanh lắm, con đâu thấy người ngồi trên tàu thế nào đâu.”
“Không sao, ba con mắt tinh, sẽ nhìn ra con ngay.”
Rồi mình cũng để ba đi, và từ hôm đó, cứ mỗi lần nghe thấy tiếng tàu chuẩn bị tới, mình lại chạy ra ngay ngoài cổng, vẫy tay với đoàn tàu và hét lên: “A ba về.”
Tới bây giờ mình mới biết, đoạn đường ray này, không bao là đoạn đường mà tàu hỏa sẽ đi từ quê mình lên Hà Nội cả.
Kommentare